Xem Nhiều 3/2023 #️ Cho Đến Khi Em Quên Được Anh # Top 5 Trend | Aimshcm.com

Xem Nhiều 3/2023 # Cho Đến Khi Em Quên Được Anh # Top 5 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Cho Đến Khi Em Quên Được Anh mới nhất trên website Aimshcm.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Cho Đến Khi Em Quên Được Anh

Chương 14: Đẹp Trai Bây Giờ Đã Hiếm, Đẹp Trai Mà Dễ Thương Thì Bây Giờ Còn Hiếm Hơn

Chương 14:

Định mệnh là một sợi dây gắn kết số phận của con người.

Thích một ai đó, yêu thương một ai đó, nhớ nhung, chờ đợi một ai đó… Như thế có được gọi là tình yêu không?

Yêu là một từ khó giải thích, là một định nghĩa mang nhiều tầng ý nghĩa.

Phải rằng khi bạn nhận ra bạn thật sự yêu thương một ai đó không phải là quá khứ trước đây mà bạn đã từng thích thì bạn sẽ làm gì?

Quên quá khứ để hướng tới tương lai…

Hay…

… Bỏ mặc tương lai để nhớ về quá khứ.

Còn hắn… Hắn không biết!

Ánh sáng mập mờ trong căn phòng tối. Đôi mắt người đàn ông nheo lại, châm một điếu thuốc, hít một hơi. Làn khói tỏa ra nồng nặc mùi thuốc lá.

Bức thư trên tay rơi xuống, đôi đồng tử giãn ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười. Một nụ cười chất chứa cả niềm vui và hạnh phúc.

14 năm trước, ông ta ra nhập một tổ chức giết người do băng đảng lớn nhất Châu Á đào tạo. Nhờ tài năng cũng như máu mặt trong xã hội, ông ta được giao nhiệm vụ ám sát một gia đình quý tộc. Nhưng kém may mắn thay 4 năm sau ông ta bị một đơn kiện với tội danh giết người, cùng với đoạn clip ghi lại điều đó. Tổ chức quyết định đưa ông ta đi lẩn chốn, rời khỏi Việt Nam, phẫu thuật thay đổi gương mặt, dùng tên và quốc tịch giả để sinh sống tạm thời ở Úc cho đến khi hết hạn truy nã.

Và cho đến bây giờ, 10 năm sau khi tận mắt được đọc bức thư hết lệnh truy nã của tổ chức ông ta đang gầm lên xung xướng như một con thú dữ được thả tự do.

10 năm sống trong nơm nớp sự lo sợ, 10 năm thèm khát được tự do trở lại với quê hương thân yêu của mình.

Và… Hơn bất cứ thứ gì… ông khao khát được gặp lại đứa con gái bé bỏng của mình.

Hắn bước vào trường, áo sơ mi trắng, quần jeans, giầy nike, tai đeo phone, balo đeo lệch đầy cá tính. Gương mặt lạnh lùng, lờ đễnh mọi ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh.

“Wow~ Đẹp trai quá à! Anh ấy là Lâm Dĩ Phong sao?!”

“Nghe nói anh ấy mới vào trường mà đã lập kỉ lục xếp đầu rồi, đẩy tên hotboy nhà giàu kiêu ngạo lớp 12a1 xuống”- Một nhỏ thì thầm với đứa bạn bên cạnh.

“Ý bạn đang nói là tiên bối Nhật Anh sao?”

“Chứ ai vào đây được nữa! Đẹp trai thì đẹp trai thật, học giỏi thì học giỏi thật. Vậy mà kiêu căng dễ sợ”- Nhỏ bĩu môi

“Chứ Lâm Dĩ Phong của bạn không lạnh lùng và kiêu ngạo sao? Thậm chí anh ta còn chẳng thèm liếc chúng ta đến một lần”

“Ừ! Nhưng anh ấy khác tên Nhật Anh đó. Anh ta vừa kiêu ngạo, vừa không nể nang con gái, bạn không biết sao? Anh ta thay bồ còn hơn thay áo, nghe nói tuần trước có chị đại học năm nhất xít cắt cổ tay tự tử vì bị anh ta bỏ rơi, hơn thế dù có quỳ xuống cầu xin anh ta trước đám đông cũng bị anh ta cười đểu rồi ném tiền vào mặt”

“Thật vậy sao? Thật không ngờ… Mặt đẹp như vậy!”- Nhỏ bạn nghe xong giật mình gật gù

“Chính là vậy đó, vì anh Phong mang phong cách của con người lạnh lùng nhưng lịch lãm nên ngay cả tiền bối An Như Ngọc cũng phải chết mê chết mệt”

Hai cô gái của chúng ta cứ vừa tưởng tượng đến hắn vừa cười, vừa mơ mộng.

“Thôi nào, hai cô gái xinh đẹp, có phải chúng ta nên thoát khỏi giấc mộng và bắt đầu vào học không”

Nghe thấy một giọng nói lạ từ phía sau lưng, hai cô gái cùng quay ra.

Thật bất ngờ, trước mắt họ là một chàng trai với mái tóc màu nâu hạt dẻ dễ thương, mũ lưỡi trai đội lệch, miệng ngậm kẹo mút, đôi môi anh đào nở nụ cười tươi tắn.

Hai cô bạn của chúng ta không hẹn cùng hét lên: “Đẹp trai…. Đẹp trai quá!”

Cậu mỉm cười như một cái gì đó thể hiện sự tự đắc, cũng phải thôi trai đẹp bây giờ không lạnh lùng mà dễ thương như cậu khó kiếm quá mà.

“Cậu… Cậu là ai vậy?”

“Du học sinh”- Cậu lại dành cho hai thiếu nữ trước mặt một nụ cười tỏa sáng

“Không… không lẽ… cậu là Hàn Thiên!”- Hai cô gái lại tiếp tục đồng thanh lần nữa

“Ừ!”- Cậu đáp lại một cái nhẹ tênh

“Cậu tháng trước xếp thứ hai trường phải không?”

“Ừ!”- Lại một cái nhẹ tênh nữa phát ra.

Hai cô gái không hẹn mà cùng nhau hét lên lần nữa: “Ôi! Cậu dễ thương quá! Trai đẹp đã hiếm, trai đẹp dễ thương như cậu bây giờ còn hiếm hơn”

Cậu mỉm cười xã giao một cách thân thiện. Chẳng qua đi ngang thấy hai cô gái đang nói chuyện về hắn nên nán lại trọc tí thôi! Ai mà ngờ mình cũng được lot top vàng đâu!

Thật là quá may mắn. Cậu tự xướng quay ra chỗ khác cười một mình. Vừa lúc nó đi vào, thấy cậu đang nhe bộ răng lên mà cười thầm như một thằng khùng không ngại tỉa thêm câu:

“Hotboy du học sinh, không lo học đi giờ đứng đây tán gái sao?”

Nó nói rồi lướt nhanh qua. Cậu mới đầu ngơ ngác chưa hiểu gì lúc sau mới thấm thía ra sự thật

“Á… Hạ Thiên Di… đợi tôi vào lớp với”

Cậu vừa gọi vừa chạy với theo, để lại hai fan hâm mộ đang ngơ ngác, ngốc nghếch nhìn bóng dáng cậu xa dần.

“Em Đã Yêu Anh, Yêu Anh Đến Đau Lòng.”

“Nếu có kiếp sau… nhưng tình yêu không phải là sự ban ơn, không phải sự bố thí. Tôi không phải là kẻ ăn xin tình cảm, ăn mày tình yêu, dù trong tôi luôn có một tình yêu tha thiết.”

Có một lần tôi tham gia một bài trắc nghiệm về Tình yêu trên Internet và bắt gặp một câu hỏi khá thú vị: “Nếu không may người yêu bạn bị bệnh hiểm nghèo và rất cần một bên thận để sống thì bạn cón sẵn sang sẻ chia một quả thận của mình không?”. Tôi đọc cho anh nghe câu hỏi đó và nói rằng:

– Em rất yêu anh nhưng nếu phải cho anh một quả thận thì đau lắm, em không làm được đâu. Đến tiêm em còn sợ ấy.

Anh cười bảo:

– Vậy em nhẫn tâm nhìn anh chết đau đớn sao?

– Em sẽ để anh chết trước rồi chết theo anh – Tôi cười đùa.

Anh ôm tôi vào lòng và nói rằng:

– Nếu một ngày nào đó trái tim em ngừng đập, anh có thể cho em cả trái tim để em được sống chứ không chỉ là một bên thận đâu!

Lời nói ấy tôi ghi nhớ tận đáy lòng, cho đến một ngày anh rời xa tôi, mãi mãi

*****

Tôi anh quen nhau trong một lần dự sinh nhật đứa bạn. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, ánh mắt ấy đã làm trái tim tôi rối bời. Tôi chủ động làm quen và anh đã đồng ý làm bạn. Vì có khá nhiều điểm chung về sở thích, tính cách nên chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết. Những lần ngồi lặng hàng giờ nghe anh kể chuyện, tôi cảm thấy mình là người đồng cảm và hiểu anh hơn bất cứ ai. Tôi viết thơ với những lời lẽ chứa chan cảm xúc trong lòng, nhưng vì ngại nên chẳng bao giờ dám đưa anh đọc. Tình yêu âm thầm ấy, tôi giấu kín trong tim. Cho đến một ngày anh nói là muốn gặp tôi để nói một chuyện quan trọng. Nghĩ là anh có tình cảm với tôi và sắp sửa nói ra điều đó nên tôi mừng ra mặt. Tôi cứ mỉm cười suốt buổi, thử hết cái váy nọ đến cái váy kia, trang điểm thật đẹp để đến gặp anh.

Hôm đó, tại quán cà phê quen thuộc ấy, anh vui vẻ thông báo là anh đã có bạn gái, đó là người anh đã thầm yêu từ lâu. Chuyện này, sao anh chưa bao giờ kể với tôi? Lúc đó trời đất như sụp đổ sau lưng tôi, đầu tôi choáng váng và tim tôi như tan ra. Tôi cứ ngỡ tôi là người hiểu anh nhất, nhưng tôi lầm. Anh chỉ xem tôi như một người bạn thân để anh tâm sự khi vui buồn mà thôi. Tôi cố nặn một nụ cười, méo mó và gượng gạo hơn bao giờ hết để chúc mừng anh. Tôi quay đi giấu những giọt nước mắt lăn dài. Tôi yêu anh bằng cả trái tim nhưng anh đâu có biết điều đó, vì anh cũng đang yêu một người khác bằng cả trái tim mình. Yêu một người đâu có nghĩa là mình phải có được người đó, chỉ cần được bên anh và yêu anh cũng hạnh phúc rồi. Nghĩ như vậy mà sao tôi vẫn đau lòng mỗi khi anh ở bên cô ấy. Còn tôi, vẫn âm thầm quan tâm đến anh, vẫn âm thầm yêu, âm thầm nhớ. Trong tim tôi có một hi vọng mong manh là một ngày nào đó anh sẽ hiểu tình tôi và sẽ yêu tôi.

Thế rồi tình yêu của anh cũng không kéo dài bao lâu. Họ chia tay vì những lí do không đâu, vì thế mà anh rất đau khổ. Anh đã khóc, điều đó chứng tỏ anh còn yêu cô gái kia rất nhiều. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy con trai khóc, nhưng khi anh khóc, nước mắt tôi cũng rơi. Tôi quan tâm đến anh nhiều hơn, những mong có thể làm anh nguôi ngoai nỗi buồn. Có lúc anh ngỡ ngàng hỏi tôi:

– Tại sao em tốt với anh như thế?

Tôi cười nói:

– Vì anh buồn em cũng chẳng vui nên nếu muốn vui thì phải làm anh cười thôi.

Anh đã mỉm cười, nụ cười hiếm hoi sau những ngày ủ dột:

– Cảm ơn em. Ở bên em cảm giác thật thoải mái, anh được sống với con người thật của mình, không cần phải sống theo ý người khác để làm vui lòng họ.

– Thì giữa bạn thân với người yêu cảm giác cũng khác nhau mà. Ngồi cùng bạn thì thấy thoải mái, vô tư hơn.

– Ừ, làm bạn thì tốt hơn. Chỉ nên làm bạn bè thôi.

Anh nói với một vẻ mặt chán chường của một con người mới thất tình. Có lẽ tôi cũng không nên hi vọng nhiều.

Người ta nói cái gì xuất phát từ trái tim thì sẽ đi đến trái tim. Tình yêu nhỏ bé của tôi không đủ sức làm lay động trái tim anh nhưng chắc cũng chạm được đến tấm lòng. Anh yêu tôi bằng một tấm lòng. Một tình yêu hình thành từ sự đồng cảm. Lời yêu thương anh nói ngọt ngào lắm:

Trong giây phút ấy, tôi lặng đi trong vòng tay anh, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim đang thổn thức. Câu nói tôi đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Tình yêu đến với tôi bất ngờ quá, tôi không thể tin nổi là mình đã có anh. Với tôi, đó là cả một niềm hạnh phúc lớn lao. Khi yêu anh tôi dành cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất có thể, để anh hiểu rằng tôi chỉ có mình anh thôi, để anh biết rằng yêu tôi anh sẽ hạnh phúc. Thực sự anh cũng có những giây phút vui vẻ hạnh phúc khi bên tôi, nhưng nhiều đêm anh vẫn ngồi suy tư, nhớ về bóng hình cũ. Tôi hỏi anh:

– Nếu cô ấy quay lại với anh thì anh nghĩ sao?

Anh cười bảo:

Trông vẻ mặt anh sầu não, tôi biết anh sẽ chẳng dễ dàng gì để quên đi một người. Và tôi cũng không vui gì.

Ngày tháng trôi, số phận thật trớ trêu khi bỗng dưng anh biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, và cũng thật trùng hợp với tình huống trắc nghiệm hôm nào, anh bị suy thận nặng. Hai quả thận của anh sắp hỏng hoàn toàn, phải chạy thận nhân tạo hết sức tốn kém. Mà nhà anh cũng đâu dư giả gì. Nếu không có một quả thận khác thay thế, chắc anh không sống nổi. Phải chăng ông trời cố tình tạo ra nghịch cảnh để thử thách tình yêu của tôi. Tôi vẫn vào bệnh viện chăm sóc anh mỗi ngày, nhìn anh ngày một suy kiệt, tôi thật sự đau xót trong lòng, nhưng bề ngoài tôi vẫn tỏ ra vui vẻ. Tôi luôn xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng tươi tắn, rạng rỡ nhất có thể. Điều này khiến gia đình anh không vừa ý, họ không thể chấp nhận một người bạn gái lúc nào cũng xinh đẹp, vui vẻ trong khi con trai họ thì không biết sống chết thế nào. Họ không biết rằng sau lớp make-up ấy là một đôi mắt thâm quầng vì khóc quá nhiều, tôi không muốn anh thấy bộ dạng tôi héo mòn, sầu não vì anh. Tôi mong anh có thể lạc quan mà quên đi nỗi đau bệnh tật.

– Mày đã suy nghĩ kĩ chưa? Mày với anh ấy mới yêu nhau chưa bao lâu, liệu anh ấy có đáng để mày hy sinh như vậy không? Mà lấy gì đảm bảo hai người sẽ bên nhau mãi?

Con bạn thân nắm tay hỏi dồn dập khi nghe cái tin “động trời” là tôi sẽ cho anh một bên thận. Tôi chỉ nhẹ nhàng nói:

– Chuyện sau này tao chưa nghĩ tới, nhưng nếu để anh ấy ra đi tao sẽ đau khổ vô cùng, bố mẹ anh ấy cũng già yếu rồi, lại có mỗi mình anh ấy. Làm sao tao có thể thản nhiên nhìn anh ấy chết được.

Nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi, đứa bạn ngậm ngùi nói vẻ cảm thông:

– Chuyện đã như thế thì thôi mày cứ làm những gì mày cho là nên làm. Đừng nói là người yêu, dù sao cứu được một mạng người cũng đáng quý.

Ca phẫu thuật rất thành công và anh cũng bình phục trở lại rất nhanh. Vậy là anh lại có thể tiếp tục sống bên tôi. Tôi vui và cả tự hào nữa vì trong cơ thể anh có một phần cơ thể của tôi. Chúng tôi yêu nhau ngày một nhiều hơn. Dù bộn bề công việc nhưng anh luôn dành thời gian cho tôi, anh chăm sóc tôi từng li từng tí. Tôi lại không thích những việc mà những đôi yêu nhau hay làm như đi uống cà phê, đi xem phim mà chỉ thích ngồi lặng bên anh hàng giờ trên sân thượng ngắm trăng và sao. Tôi thích những lần cùng anh thả diều, anh nói “Tình yêu của chúng mình như cánh diều kia, gió sẽ mang diều bay cao mãi, xa mãi”.

Cuộc sống cứ trôi qua êm đềm với tình yêu dịu ngọt như thế, nếu như không có một ngày, người yêu cũ của anh về nước. Cô ấy đến tìm gặp anh và nói rằng muốn quay lại, vì những ngày tháng ở nước ngoài cô ấy mới nhận ra mình yêu anh và nhớ anh chừng nào. Đôi mắt lúc nào cũng long lanh ngân ngấn nước như chực khóc ấy đã làm anh đau khổ một lần, nay lại một lần nữa làm nhói lòng anh. Nhưng anh đã nhìn thẳng vào đôi mắt ấy và nói rằng:

“Anh không thể. Cô ấy cũng là con gái, cũng mềm yếu như em, cũng yêu anh thật lòng. Anh không thể nào bỏ rơi cô ấy như em đã từng bỏ rơi anh được”. Anh dứt khoát quay đi, anh không muốn tôi bị tổn thương, không muốn tôi đau khổ.

Thế nhưng cô gái kia nào có chịu buông anh ra, trong tình yêu cô ta cũng thật mạnh mẽ và quyết liệt. Cô ấy luôn kiếm cớ gặp anh và gợi lại quá khứ trước kia. Anh không nỡ rời xa xa tôi nhưng hẳn là đầu óc anh còn vấn vương bóng hình cũ. Lí trí chẳng thể nào chiến thắng được trái tim. Lần đầu tiên, anh đã biết nói dối tôi, để tôi một mình đợi anh dưới mưa vì anh còn phải đến với cô ấy, vì cô ấy nói cô ấy đang ốm. Tôi đã cố gắng làm tất cả, vậy mà vẫn không giữ nổi trái tim anh, vì anh không yêu tôi bằng trái tim. Sau trận cảm lạnh vì cơn mưa hôm ấy, tôi chủ động hẹn gặp anh. Trông anh xanh xao và mệt mỏi, có lẽ anh hay thức khuya và suy nghĩ rất nhiều.

– Xin lỗi em, dạo này anh bận quá, không có thời gian cho em. Nhưng anh sẽ bù đắp, chịu không?

Lại một câu nói dối, để đẹp lòng cả hai người con gái, anh sẽ còn phải nói dối tôi bao nhiêu lần nữa. Làm gì có ai bận đến nỗi cả tuần không có thời gian gọi lấy một cuộc điện thoại cho người yêu. Trước kia chỉ cần một tin nhắn hỏi “Em đã ăn cơm chưa?” cũng đủ khiến tôi thấy ấm lòng. Tôi cười nhạt:

– Anh không cần xin lỗi, em biết rồi, em hiểu cả.

– Em đã biết điều gì?

Trông mặt anh có vẻ tái đi.

Anh nhíu mày mất mấy giây rồi ngẩn ngơ hỏi lại:

– Sao tự nhiên em lại hỏi anh như vậy? Có chuyện gì vậy em? Trông em lạ lắm.

– Thì anh cứ trả lời câu hỏi của em đi.

– Anh yêu em, tất nhiên rồi, còn phải hỏi, không yêu em thì yêu ai.

– Vậy còn cô ấy thì sao?

– Em nói ai?

– Em nói gì vậy? Anh yêu em mà, làm sao anh có thể chia tay. Đúng là cô ấy đã trở về nhưng giữa anh và cô ấy chỉ còn tình bạn. Em đừng suy nghĩ hồ đồ.

– Không phải vậy đâu, nếu anh yêu em chỉ vì lòng biết ơn thì em sẽ càng đau khổ nhiều hơn. Em tặng cho anh một mạng sống, không phải để trói anh bên cuộc đời em. Chỉ cần anh sống thật tốt, anh hạnh phúc thì em cũng thấy vui lòng.

Anh cúi đầu lặng im không nói được câu nào. Tôi vội ngoảnh đi, không để anh nhìn thấy những giọt nước mắt. Ngày hôm đó tôi đã bước đi không nhìn lại. Tôi ngước lên nhìn bầu trời lồng lộng gió, tình yêu của tôi như cánh diều đứt dây, bay xa mãi rồi, không bao giờ trở lại. Một cơn gió từ đâu đến đã cướp đi hạnh phúc. Người yêu nhau thì sẽ tìm đến với nhau, không lâu sau đó anh chính thức quay lại với người yêu cũ. Thật là phũ phàng nhưng tình yêu vốn có những lí lẽ riêng của nó, vượt khỏi tầm quyển soát của lí trí. Chỉ cần anh được hạnh phúc thì tôi cũng thấy vui, tôi đã tự nhủ với mình như thế và thầm nhắc bản thân phải quên anh đi. Vậy mà tôi không làm được, tôi đau đến quặn lòng. Trong đầu tôi lúc nào cũng tràn ngập những kỉ niệm khi bên anh, bây giờ ngay cả làm bạn cũng không thể. Khi chia tay khó có thể làm bạn, tình bạn nếu có cũng gượng gạo vô cùng.

Bạn bè tôi khi biết chuyện đã mắng anh không tiếc lời, rằng anh là kẻ vô ơn, một dạ hai lòng, sớm muộn gì cũng bị quả báo. Còn tôi, họ nhìn tôi bằng cái nhìn xót xa, thương hại, cảm thông cũng có mà trách móc cũng nhiều, họ bảo tôi dại trai, mị tình, ngu muội. Cả cô người yêu của anh cũng bị mang ra soi mói, chửi rủa. Trong câu chuyện tình này cả ba nhân vật chính đều không có ai vui gì. Tôi không ngờ chuyện chia tay của tôi lại ầm ĩ như vậy và được người ta bàn luận nhiều thế. Tôi đã suy sụp lại càng khủng hoảng hơn. Anh đến tìm gặp tôi với cái bộ dạng phờ phạc mệt mỏi. Anh nói:

– Anh biết cái mạng của anh là do em cứu, anh rất biết ơn em. Nhưng anh lại làm cho em chịu tổn thương. Vì anh còn yêu cô ấy quá nhiều nên vô tình làm em đau khổ. Anh biết em rất đau và rất hận anh. Anh phải làm gì để bù đắp cho em?

Từng lời anh nói như những lưỡi dao cứa vào trái tim vẫn đang chảy máu. Tôi cười nhạt nói với anh:

– Anh nghĩ cái gì mà lại nói với em những lời đó? Cái em cần anh đâu thể cho em.

– Em cần gì?

– Em cần một tình yêu chân thành, em cần một ngưởi chỉ yêu mình em thôi. Anh có thể cho em không? Anh rất yêu cô ấy thì hãy ở bên cạnh cô ấy đi, sao còn nghĩ đến em làm gì? Cả em và cô ấy đều yêu anh, nhưng tình yêu thì không thể san sẻ. Anh làm vậy cô ấy sẽ đau lòng lắm. Ai nỡ so sánh những nỗi đau. Em đã từng yêu anh, yêu đến đau lòng.

Sau lần đó chúng tôi không bao giờ liên lạc nữa. Thời gian cũng giúp tôi quên được anh, còn anh chắc cũng hạnh phúc bên tình yêu của mình. Câu hứa hôm nào “…anh có thể cho em trái tim… để em sống” cũng chỉ là lời nói gió bay. Nếu như cuộc sống cứ quay như một quỹ đạo êm đềm thì tốt cho tất cả mọi người, nhưng cuộc sống lại không như ý người ta muốn. Vào cái đoạn kết của câu chuyện tình này, nhân vật nam chính đã chết trong một tai nạn giao thông. Tôi đã cố gắng cứu anh một lần, vậy mà anh vẫn không thể có được cuộc sống dài lâu hơn. Nếu người ta nói đây chính là sự quả báo thì cái giá mà anh phải trả ác nghiệt quá. Anh đi để lại đau đớn cho bao người, trong đó có tôi. Tôi đã đến bên anh khóc cạn hết những giọt nước mắt cuối cùng. Phút lâm chung anh nắm tay tôi và nói:

“Cảm ơn em, em là người con gái tốt. Cuộc đời này anh vẫn còn nợ em một trái tim. Kiếp sau nếu còn gặp lại, nhất định anh sẽ yêu em ngày từ phút ban đầu”.

Tôi mỉm cười: “Nếu có kiếp sau… nhưng tình yêu không phải là sự ban ơn, không phải sự bố thí”. Tôi để cái suy nghĩ ấy ở trong đầu, tôi không phải là kẻ ăn xin tình cảm, ăn mày tình yêu, dù trong tôi luôn có một tình yêu tha thiết.

Ngày anh đi trời lồng lộng gió, cánh diều hôm nào đã theo gió đứt dây. Tiễn anh xuống mồ mà tôi khóc không được, nước mắt tôi đã rơi suốt cuộc tình đau khổ này rồi. Tôi đã yêu anh, yêu đến đau lòng.

“Tác giả: Hạ Hân

Nếu Một Ngày Đẹp Trời Em Và Anh Được Hoán Đổi Thân Xác Cho Nhau Thì Sao?

Nếu em được là anh, và anh bỗng trở thành em, thì em sẽ chẳng kiệm lời khen anh xinh đẹp mỗi ngày, dù sự thật có phải thế hay không. Em sẽ sẵn sàng phản bác lại bất kỳ ai chê anh xấu, nói rằng anh chẳng có chút nhan sắc nào.

Em sẽ luôn nắm tay anh ở chỗ đông người, không phải vì sợ anh lạc mất, mà để mọi người nhìn vào và hiểu ngay rằng chúng mình đang yêu nhau. Không có ai khác dám tiến đến và tán tỉnh anh nữa.

Em sẽ ngồi im nhìn anh khóc và lấy khăn giấy cho anh trong khi anh vẫn mải theo dõi 1 bộ phim sướt mướt nào đấy. Dù em thấy cái cảnh ấy chả có gì đáng rỏ nước mắt, nhưng em xin thề em sẽ không chê gu thưởng thức của anh, không quát lên anh phải nín ngay lập tức.

Em sẽ dắt anh đi ăn kem, ăn chè, ăn quẩy nóng, phở cuốn hay bò bía… tất tần tật những thứ mà con gái đứa nào cũng thích và con trai đứa nào cũng ghét. Em sẽ ngồi ăn chung, ăn một cách nhiệt tình chứ không ngồi nhìn dù cái món ấy chả có gì ngon lành và bổ béo, vì em biết anh không thích phải ăn một mình.

Em sẽ cố gắng dùng hết trí thông minh của con trai để nhận ra hôm nay anh mặc một cái áo mới hay cắt tóc ngắn lên 2 cm, dù đa số trường hợp, sự cố gắng này là vô ích. Thế nhưng em vẫn sẽ làm, thật đấy!

Em sẽ hồ hởi thức dậy vào lúc 4h sáng để gọi anh dậy đi tập thể dục cho khoẻ mạnh còn bản thân thì lại ngủ tiếp. Nhưng em hứa là em sẽ không thấy phiền phức, và được gọi anh dậy sớm là niềm vui đầu ngày dành cho em.

Em sẽ lắng nghe anh huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, về đủ thứ người mà em chưa một lần nghe tên chứ đừng nói biết mặt, bằng tất cả khả năng tập trung của một thằng con trai. Em sẽ nói đế thêm vào vài ba câu nếu điều đó làm anh vui, em sẽ xấu tính một chút khi cùng nói xấu người anh ghét cùng với anh. Em sẽ lắng nghe anh bằng tất cả trái tim mình.

Em sẽ luôn thật lòng, đương nhiên rồi. Nếu một buổi sáng thức dậy, không thấy có anh trong tim nữa, em sẽ gọi điện cho anh và nói: “Này anh, mình xa nhau thôi!” Dù cho khi đó anh đang trong hình hài của một đứa con gái là em, và em biết là anh sẽ đau khổ đến nhường nào, nhưng em thà thẳng thắn như thế còn hơn là lén lút phản bội anh.

Em sẽ không bao giờ hứa hẹn những điều xa xôi về năm, mười năm nữa. Em chỉ hứa những điều em làm được vì em biết con gái không thích hứa lèo. Em chỉ biết em sẽ sống thật tốt, sống hết mình và yêu anh bằng cả trái tim trong ngày hôm nay, vì ai biết được ngày mai sẽ ra sao.

Em cũng không bao giờ thề thốt sẽ làm tất cả vì anh. Nhưng trong thâm tâm em luôn tự hứa mình sẽ làm như thế. Tất cả là vì anh, và vì tình yêu của em dành cho anh.

Nếu em là con trai, còn anh là con gái, thì sẽ như thế. Vậy em đang là con gái, và anh đang là con trai, thì sẽ như thế nào?

ttvn

Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Biên tập: Rosa

Thích Bác Viễn bị bệnh.

Mấy bức tường ở trại giam cao như vậy, lại có cả hàng rào lưới sắt thế mà cũng không thể ngăn chặn được bệnh cúm truyền vào. Chỉ trong một đêm, toàn bộ triệu chứng của cảm cúm như sốt cao, phát lạnh, ra mồ hôi trộm đều xuất hiện trên người ông ta.

Long Hoa thuộc loại trại giam điển hình, bảo vệ các phạm nhân rất tốt, chuyên dùng giấm trắng để khử trùng trong các phòng giam, còn mời cả bác sĩ đến khám và chữa bệnh. Nhưng, Thích Bác Viễn lại từ chối việc trị liệu. Mỗi lần bác sĩ đến phòng giam, ông ta sẽ la hét điên cuồng rồi cố gắng nhào tới cửa sắt. Tiếp đó, ông bắt đầu nhịn ăn nhịn uống.

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Chung Tẫn gặp được giám đốc trại giam, ông ấy khó chịu lắc đầu, hiện giờ, Thích Bác Viễn được cai ngục giám sát 24/24, ngàn vạn lần không để xảy ra chuyện gì trước ngày xét xử. Chung Tẫn hỏi giám đốc đã thông báo cho người nhà Thích Bác Viễn chưa? Ông ấy nói rằng cô con gái vì bận bịu tang sự của mẹ nên không chăm sóc cho ông ta được.

Chung Tẫn ngẩn ra rồi gọi điện thoại ngay cho Cảnh Thiên Nhất.

Cảnh Thiên Nhất đang phá một vụ án ở bên ngoài, hiện trường lộn xộn, đáp lời cô là những tiếng gào thét: “Đúng, thi thể đã được nhận về, hôm qua con gái Thích Bác Viễn đã đến đây làm thủ tục. Nói thật, lúc tiếp cô ta và người đi cùng tôi đã bị dọa cho nhảy dựng. Mẹ nó, quay đi quay lại, thế giới này đúng là không hề nhỏ tí nào. Không nói nữa, tôi đang bận.”

Chung Tẫn vốn định hỏi thăm chút tin tức của con gái Thích Bác Viễn, kết quả, cuộc gọi này gọi mà như không gọi. Cô thông báo cho giám đốc trại giam một tiếng rồi theo cai ngục đến phòng giam hỏi thăm sức khỏe Thích Bác Viễn.

Hiện tại, Thích Bác Viễn đã được chuyển qua phòng đơn. Phòng giam không có cửa sổ, bốn vách tường làm bằng xi măng màu xám đậm, trong góc chỉ đặt một chiếc giường đơn nhỏ. Thích Bác Viễn đang ngồi yên trên giường, phía trước để một cái bàn cũ, có mấy quyển sách và giấy bị vứt tán loạn ở trên. Thích Bác Viễn mặc quần áo tù nhân màu vàng, người gầy đi nhiều, hai gò má hõm sâu. Trừ ánh mắt còn chút thần thái thì cả người từ trên xuống dưới chẳng khác nào một ông già.

Trong lòng Chung Tẫn lặng lẽ căng thẳng, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt ông ở thành phố Hàng Châu, một người từng nho nhã, hào phóng, tự tin và hài hước so với hôm nay lại như hai người hoàn toàn khác nhau.

Cảnh ngục đem một chiếc ghế gỗ vào trong rồi đứng chờ ở bên ngoài, Chung Tẫn ngồi xuống trước mặt Thích Bác Viễn, rót một chén trà nóng và cầm viên thuốc đặt trước mặt ông.

“Thật xin lỗi, e rằng hôm nay tôi không thể nói chuyện phiếm với cô được.” Thích Bác Viễn liếm đôi môi nứt nẻ của mình, mỉm cười hối lỗi.

“Vì sao từ chối trị liệu?” Chung Tẫn không nghĩ ra nguyên do, nhìn Thích Bác Viễn cũng không giống người không có ý chí.

Thích Bác Viễn quay mặt nhìn ra bên ngoài và nói nhanh bốn chữ.

Chung Tẫn ngây người, ông ta nói: tự bảo vệ mình.

“Cho dù không uống thuốc thì sau một tuần bệnh cúm cũng sẽ khỏi. Tại sao tôi phải để bản thân rơi vào tình trạng nguy hiểm như vậy?”

Chung Tẫn cảm thấy đây là câu chuyện cười nhạt nhẽo nhất mà cô từng nghe, tuy rất muốn cười khích lệ nhưng cô không làm được.

“Tôi không tin bọn họ, ai biết được chuyện này có phải là một âm mưu hay không? Rất nhiều người chết vì bệnh cảm, tôi muốn sống, còn sống thì mới có thể vạch trần sự thật, chứng minh mình vô tội.”

Thích Bác Viễn không phải đang nói đùa mà vì sốt cao nên đầu óc bị hỏng.

“Nếu bọn họ muốn làm bất cứ điều gì xấu với ông thì đồ ăn cũng có thể làm văn.” Cô thở dài.

“Đồ ăn rất dễ bị nghi ngờ, chỉ có thuốc mới có thể làm được mà không để lại dấu vết gì.”

Thật hết chỗ nói! Chung Tẫn nhìn vào khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc của Thích Bác Viễn: “Vậy ông tin ai? Luật sư Thường? Hay người nhà?”

“Luật sư Thường lấy tiền để làm việc, anh ta cũng có đạo đức nghề nghiệp của mình, trong trường hợp này, tôi có thể hoàn toàn tin tưởng anh ta, nhưng nếu là chuyện khác thì rất khó nói. Người nhà hẳn là cũng có thể… tin tưởng vô điều kiện, nhưng…”

Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chung kiểm, tôi tin cô.”

Chung Tẫn kinh hãi: “Tôi không phải người nhà của ông. Vả lại, tôi còn là công tố viên của vụ án này.”

Khóe miệng Thích Bác Viễn hiện lên một chút bí hiểm: “Tôi biết. Nhưng có một số việc, còn chưa đến lúc tiết lộ. Cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nói cho cô nghe.”

Chung Tẫn dở khóc dở cười đẩy viên thuốc và cốc nước trà tới trước mặt ông: “Những cái này là tôi mang đến, chắc chắn không có độc.”

Thích Bác Viễn nhìn cô một cách cảm kích rồi bỏ viên thuốc vào trong miệng, sau đó ngửa đầu uống sạch cốc nước.

Chung Tẫn lại đến căn tin mua một bát cháo trắng, amidan của Thích Bác Viễn hơi sưng, lúc nuốt xuống, ông nhíu mày trông rất đau đớn nhưng không hề lãng phí mà vẫn ăn sạch bát cháo. Ăn xong, Thích Bác Viễn hơi thở dốc, cả người vã mồ hôi, ông ta nói muốn đi ngủ.

Thích Bác Viễn cũng không cởi quần áo ra ngay mà sau khi tiễn Chung Tẫn đi khỏi mới cởi, sau đó thì leo lên giường nằm.

Trên hành lang, Chung Tẫn đứng im suy nghĩ: Tất cả những biểu hiện của Thích Bác Viễn cũng không giống như bị sốt đến hỏng não, nhưng những câu nói lúc nãy… chẳng lẽ là bị Thường Hạo tẩy não sao?

Chung Tẫn có được số điện thoại di động của Thường Hạo từ Hoa Bội, không thể tưởng tượng được có một ngày, cô sẽ phải chủ động gọi cho anh ta. Đáng giận là, anh ta không nghe máy. Chung Tẫn buồn bã đến trạm xe buýt. Được nửa đường thì có một tin nhắn gửi đến, Thần Phi mời cô đến một buổi triễn lãm ô tô.

Ai là Thần Phi? Chung Tẫn nhìn điện thoại, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ, là người Hồ Vi Lam giới thiệu. Chung Tẫn không nghĩ là sẽ liên lạc với anh ta, chuyện gặp mặt ngày đó chỉ đi cho có lệ, vì vậy đại não của cô đã tự động xóa đi người này.

[Tôi đang đi công tác bên ngoài, cám ơn lời mời của anh]. Chung Tẫn nhìn tin nhắn hồi âm lễ phép của mình, ấn nút gửi.

Dường như Thần Phi đang đợi điện thoại của cô, chỉ một phút đã nhắn qua [Đi mấy ngày?]

Cô trả lời [ba ngày]

Thần Phi lại hỏi [Ngồi máy bay hay xe lửa? Mấy giờ em đến trạm?]

Chung Tẫn mếu máo, cô cúp máy, mặc kệ.

Trước khi lên lầu, Chung Tẫn có nhìn sang bảng thông báo gần lan can, buổi tọa đàm của Lăng Hãn đã sớm được thay bằng bảng hoạt động cho ngày quốc tế Phụ nữ 8-3. Chung Tẫn thu mắt về, nghe được tiếng cửa thang máy thì vội vàng chạy qua.

Vừa bước vào văn phòng, Chung Tẫn bất ngờ nhìn thấy Thần Phi đang ngồi sau bàn làm việc của mình, nhìn cô cười sáng lạn như ánh mặt trời.

Chung Tẫn đứng đơ ngay tại chỗ, tạm thời không thể phát ra tiếng.

Thần Phi đến đây vốn là tìm Mục Đào nhưng lại trùng hợp gặp cô ở đây.

Có ma mới tin!

Giữa lúc xấu hổ, cuộc gọi của Thường Hạo đã giải cứu cho Chung Tẫn, chỉ bằng điều này thôi, Chung Tẫn đã cảm thấy cô cần phải nói chuyện lễ phép với anh một chút rồi.

Cô đặt túi công văn xuống bàn, tránh ra ban công nghe máy.

“Toà án thẩm vấn vừa mới kết thúc, cô gọi tôi có chuyện gì?” Thường Hạo hiếm khi giải thích vì sao anh ta lâu như vậy mà không bắt máy.

Chung Tẫn khẽ trả lời: “Không có gì, thật ra cũng không

có chuyện gì lớn, tôi chỉ muốn nhờ anh chút chuyện của Thích Bác Viễn…”

Thường Hạo nhanh chóng ngắt lời Chung Tẫn: “Tôi không phải người ngồi uống trà tay cầm báo giống mấy người, cũng không phải nhân viên chính phủ được nhận lương mỗi tháng. Lát nữa tôi sẽ có một vụ, ngày mai cũng có một vụ. Trong từ điển của tôi không có từ “nhờ” này, nếu cô thật sự có chuyện gì muốn tư vấn thì tôi không ngại nói cho cô biết, giá thực tế của tôi đã được niêm yết. Tư vấn pháp luật 200 vạn một tiếng, cụ thể, án giết người 400 vạn một tiếng. Nếu cô muốn, xin vui lòng hẹn trước với trợ lý của tôi, từ 9h sáng đến 5h chiều, hoan nghênh cô đến bất cứ lúc nào, cúp đây!”

Suýt nữa là Chung Tẫn không thể thở được, xem ra, có một số người thật sự không thể đối xử như đồng nghiệp được.

Trở lại văn phòng, Thang Thần Phi vẫn còn ngồi đó, ung dung nhìn cô. Tư thế kia, Chung Tẫn biết không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.

Ngồi trên chiếc Land Rover, Chung Tẫn nói với Thần Phi bằng một giọng cực kỳ nghiêm túc: “Anh đừng phí thời gian trên người tôi, cho dù là bạn bè bình thường hay bạn bè hữu nghị đi nữa thì chúng ta cũng không thích hợp.”

Thần Phi nhàn nhạt nói một câu: “Kiểm sát trưởng, em suy nghĩ nhiều quá, tôi chỉ tìm một người bạn để đi xem triễn lãm ô tô thôi mà.”

“Tôi vừa mới đặt hàng một chiếc xe, không có hứng thú xem triễn lãm ô tô.”

Thần Phi nhìn cô như người ngoài hành tinh: “Em cho rằng đến xem triễn lãm là đi mua xe sao?”

“Dù sao tôi cũng không có hứng thú với máy móc gì đó.”

“Tôi biết, tôi sẽ từ từ bồi dưỡng em.” Thần Phi huýt sáo, giẫm chân ga khởi động xe, chiếc LandRover chạy vèo đi khiến Chung Tẫn nhào về trước, suýt nữa là đụng vào kính chắn gió.

Năm nay, triễn lãm ô tô quốc tế ở Nam Kinh được chia ra rất nhiều gian hàng với quy mô lớn hơn mấy năm trước. Đủ mọi loại xe, từ loại xe theo mô hình kinh tế mở rộng [1] đến những mẫu xe mới nhất khiến người ta ngạc nhiên, ngoài ra, những mẫu xe dành cho nữ cũng gây ra sự cạnh tranh lớn. Người đến xem ô tô giống như những con kiến băng qua đường trước khi trời mưa, Chung Tẫn cũng là một con trong số đó.

[1] Mô hình kinh tế mở rộng: có nghĩa là tăng yếu tố sản xuất đầu vào, cụ thể là tăng cường đầu tư, mở rộng nhà máy, tăng đầu vào lao động, tăng sản lượng, phương thức tăng trưởng kinh tế này còn được gọi là chế độ tăng trưởng epitaxy. Tính năng cơ bản của nó là mở rộng quy mô sản xuất và tăng trưởng kinh tế bằng cách tăng đầu vào của các yếu tố sản xuất.

“Nhìn kìa, người đàn ông kia hít mũi liên tục, hắn đang dựa vào khướu giác để tìm kiếm chiếc xe mình thích, hy vọng không bỏ sót thứ gì.”

Vài lần, Thần Phi muốn dắt tay của Chung Tẫn nhưng cô đều tránh được, anh ta cười trừ, cũng không để bụng.

“Em nhìn người kia đi, hai mắt trống rỗng mờ mịt, đây là điển hình của người không có tiền mua mà chỉ đến xem náo nhiệt. Hey, em thấy cô gái kia không, hai mắt cô ta đang phát sáng lên đấy, ha ha, ngửi mùi biết mỹ nhân, cô ta chỉ đến xem mấy mẫu xe cho nữ.”

“Còn anh? Anh là loại nào?” Chung Tẫn phát hiện, bất luận là ở đại sảnh hay hành lang bên ngoài khu triễn lãm thì người ngày một nhiều lên, chật chội đến mức không chịu nổi.

“Em… biết rõ còn hỏi.” Thần Phi bắt lấy cổ tay Chung Tẫn một cách rất chính xác. Đây không phải là hành động cợt nhả gì cả, nếu anh ta không nắm lấy tay cô, cô sẽ bị đám người tách ra.

Máu toàn thân Chung Tẫn đột nhiên đông lại. Lòng bàn tay Thần Phi rất ấm áp, sạch sẽ hoàn toàn khác với một bàn tay có những vết chai thật dày do cầm súng, bàn tay kia to lớn và khô ráo, có thể bao kín cả tay cô, mỗi khi cô vừa cười vừa ở bên trong gãi ngứa, anh vẫn có thể không biến sắc.

“Bỏ ra!” Chung Tẫn khẽ quát, trong mắt một mảnh dày đặc.

“Phụ nữ quá nhạy cảm sẽ không ai thích đâu.” Thần Phi nhíu mày.

“Tôi nói bỏ ra.” Chung Tẫn dùng sức rút tay về, còn đặc biệt chà xát ống tay áo.

Mặt Thần Phi đóng băng nhìn chằm chằm cái tay kia: “Chung Tẫn, em đang sỉ nhục tôi đấy.”

Chung Tẫn im lặng.

“Rõ ràng trong lòng em có người đàn ông khác nhưng lại đồng ý hẹn hò với tôi. Hẹn hò có thể có hai loại khả năng là rung động và không rung động. Tôi phải nói rằng em đã khiến tôi rung động. Tuy bây giờ còn chưa phải là yêu, nhưng em đã châm lên ngọn lửa hy vọng trong tôi rồi.”

“Quá khứ của anh là một tờ giấy trắng sao?” Tiếng ồn trong đại sảnh quá lớn, Chung Tẫn không thể không tăng âm lượng.

“Không phải.”

“Điều này là công bằng.”

“Tôi sẽ dùng tẩy để xóa sạch hết, chỉ để lại một trang giấy trắng, còn em thì không, em vẫn đang viết đi viết lại từng nét, em vốn không muốn quên đi quá khứ, em vẫn đang chờ anh ta quay về.”

“Anh là chuyên gia tâm lý?” Sắc mặt Chung Tẫn ngày càng trắng bệch.

“Mấy nhà tâm lý học toàn là kẻ điên, tôi chỉ là người bình thường.” Thần Phi nhấn mạnh từng chữ một.

Chung Tẫn cứ thế mà trừng mắt với anh ta, Chung Tẫn có cảm giác nếu không phải cô điên thì là Thần Phi điên rồi, bọn họ thân thiết đến mức nào mà nói những chuyện này chứ?

“Đúng, đúng, anh nói rất chính xác, tôi xin lỗi.” Chung Tẫn còn muốn chạy lấy người.

“Tôi không cần lời xin lỗi của em, tôi muốn em hoàn toàn quên đi anh ta!” Thần Phi rất ngoan cố.

Chung Tẫn hất tóc: “Thần Phi, tôi nghe nói anh từng theo đuổi rất nhiều cô gái, có lẽ anh cho rằng ai cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Xin lỗi tôi không có thói quen như vậy, lần trước gặp anh là nể mặt cô giáo Hồ, còn lần này là nể mặt trưởng khoa Mục, không có lần sau đâu. Không khí ở đây quá nhàm chán, tôi đi trước đây.”

Ngất, sao giọng điệu này nghe giống Đầu to thế nhỉ? Không đợi Thần Phi đáp lại, Chung Tẫn đã nhanh chóng biến mất trong dòng người

Bạn đang xem bài viết Cho Đến Khi Em Quên Được Anh trên website Aimshcm.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!