Xem Nhiều 3/2023 #️ Tổng Giám Đốc, Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé Chương 52: Hôm Nay Rất Tuấn Tú # Top 5 Trend | Aimshcm.com

Xem Nhiều 3/2023 # Tổng Giám Đốc, Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé Chương 52: Hôm Nay Rất Tuấn Tú # Top 5 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Tổng Giám Đốc, Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé Chương 52: Hôm Nay Rất Tuấn Tú mới nhất trên website Aimshcm.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Sáng sớm hôm sau, Uông Tĩnh Phong lại chạy đến tìm Lan Sơ. Lần này hiển nhiên hắn tới không phải truyền lời .

Cây cối hai bên đại lộ, đã trụi hoàn toàn.

Lan Sơ vừa ngáp, vừa chẳng có mục đích xem xét cảnh vật phía sau không ngừng trôi qua cực nhanh.

Uông Tĩnh Phong không nói một lời, chuyên tâm lái xe. Quầng thâm chung quanh mắt của hắn, đã nói rõ hắn thiếu ngủ. Cũng vì vậy, tâm tình của hắn vô cùng không tốt. Hắn chỉ muốn nhanh hoàn thành nhiệm vụ Đông Lí Lê Hân phó cho hắn một chút, sau đó tìm nơi ấm áp thoải mái ngủ bù.

Sáng sớm chủ nhật, số lượng xe chạy loáng thoáng rất rộng rãi. Uông Tĩnh Phong và Lan Sơ gần như không gặp phải cản trở gì, thuận lợi rời nội thành.

Ánh mặt trời ấm áp quang đãng, từ phía chân trời rơi nghiêng xuống mặt đất. Theo đoạn đường càng ngày càng vắng vẻ, Lan Sơ có thể thấy cảnh sắc cũng càng thêm hoang vu. Vốn là rừng rậm xuân ý dào dạt, chỉ còn lại có từng thân cây trọc một. Bụi cỏ dày đặc, không biết từ lúc nào, không ngờ đổi thành màu vàng khô héo. Bất luận nhìn như thế nào, đều là một loại cảm giác thiếu sức sống lại hoang vu.

Khi Uông Tĩnh Phong vững vàng lái xe vào sân nhà thì Lan Sơ không nhịn được có chút u buồn. Lần trước thời điểm tới nhà Đông Lí Lê Hân, cảnh tượng trong vườn hoa vẫn sức sống bừng bừng. Mà bây giờ, chỉ có một mảnh mênh mông.

Cô không nghĩ ra, tại sao có thể có người thích ở trong hoàn cảnh tối tăm như nơi này. Hơn nữa, còn ở một mình. Đông Lí Lê Hân tên kia sẽ không sợ mắc phải chứng uất ức sao?

Chỉ là, lấy tính tình ác liệt lạnh như băng để xem, nói không chừng hắn cũng sớm đã uất ức.

Uông Tĩnh Phong đi tới trước cửa lớn thì mới phát hiện một điều vô cùng hiếm thấy, Lan Sơ đang ngẩn người sững sờ ở trong vườn hoa. Hắn có chút nghi ngờ vẫy vẫy tay với Lan Sơ, hô: “Mau vào đi!”

Đầu bếp nhà Đông Lí Lê Hân rõ ràng đã sớm nhận được tin tức hôm nay Lan Sơ muốn tới làm khách, khi Lan Sơ còn chưa có vào cửa, ông cũng đã chờ ở cửa trước. Đợi đến khi Lan Sơ vừa lộ mặt, ông lập tức liền cười tít mắt nghênh đón. “Lan tiểu thư, cháu tới rồi, cháu tới thật là nhanh a, chú còn chưa có chuẩn bị xong đâu.”

“Chuẩn bị cái gì?” Lan Sơ hai mắt tỏa sáng, nhất thời tràn đầy chờ mong.

“Cháu qua đây xem một chút.” Chú đầu bếp cười thần bí, dẫn đầu đi vào phòng ăn. Sau đó ông giơ tay ý bảo một cái bàn ăn đã bày hơn nửa thức ăn ngon, mắt cười cong thành hai khe hở.

“Oa!” Tức thì Lan Sơ trừng lớn cặp mắt, cực kỳ vui mừng vọt tới trước bàn ăn, giống như thưởng thức trân bảo hiếm thấy, vòng quanh bàn ăn đi tới lại đi lui. Thức ăn phát ra ngoài một hồi lại một trận mùi thơm vô cùng mê người, làm cho cô không khống chế được nước miếng chảy ra.

Chú đầu bếp cực kỳ hài lòng với phản ứng của Lan Sơ, cười cười nói: “Nhanh ăn đi, một lát nữa lạnh thì ăn không tốt.”

“Cám ơn chú!” Nếu không phải là mang thai không có tiện, Lan Sơ tuyệt đối sẽ xông lên ôm lấy chú đầu bếp, ở trên mặt ông hung hăng hôn vài cái. Nhưng vì không muốn ảnh hưởng công việc của chú đầu bếp, lúc này Lan Sơ đang ở ngồi xuống bàn ăn. Trực tiếp quơ múa đôi tay, bắt đầu ăn.

Sau khi Uông Tĩnh Phong đưa Lan Sơ đến phòng ăn, lập tức biến mất không thấy bóng dáng. Hắn vô cùng không khách khí chui vào một gian phòng khách, trong đầu buồn bực muốn ngủ.

Đông Lí Lê Hân còn chưa ra cửa, mặc dù hắn và mẹ của hắn có hẹn gặp nhau, nhưng thời gian vẫn còn rất sớm. Nghe được động tĩnh lầu dưới, hắn vốn là ở phòng ngủ nghỉ ngơi, không hiểu có chút không nhịn được đi xuống lầu. Thật ra thì hắn hoàn toàn có thể chờ sau khi ra cửa mới để Uông Tĩnh Phong đón Lan Sơ tới dùng cơm. Lại xác định vào thời gian này, cũng là suy nghĩ trong lòng khó nói lên lời của hắn.

Chú đầu bếp vừa bưng khay từ trong phòng bếp ra, lập tức phát hiện Đông Lí Lê Hân đứng ở bên ngoài phòng ăn, người mặc áo choàng tắm màu trắng. Ông lập tức thu lại nụ cười khoa trương trên mặt, có chút nghiêm túc hỏi: “Đông Lí tiên sinh, bây giờ ngài muốn ăn bữa ăn sáng sao?”

“Ừ.” Đông Lí Lê Hân gật đầu một cái, ánh mắt sáng ngời nhìn Lan Sơ, đi từ từ vào phòng ăn.

“Vậy ngài muốn ăn ở đâu?” Chú đầu bếp để khay xuống, bổ sung thêm một vấn đề.

Đông Lí Lê Hân nhìn bàn ăn bị Lan Sơ quét lộn xộn lung tung một chút, bình tĩnh trả lời: “Ở chỗ này thôi.”

“Được, tôi lập tức chuẩn bị cho ngài.” Chú đầu bếp gật đầu một cái, xoay người lại tiến vào phòng bếp.

“Cảm ơn. . . Cảm ơn.” Chú đầu bếp vừa đi, Lan Sơ vội vàng nói cám ơn Đông Lí Lê Hân. Chỉ là miệng cô đầy thức ăn, hai chữ ‘cám ơn’ đơn giản, bị cô nói gần nhưu phân biệt không rõ. Xem ra lúc trước cô thật sự là trách lầm Đông Lí Lê Hân rồi, hắn cũng không phải hẹp hòi không chịu để Uông Tĩnh Phong đưa thức ăn ngon chú đầu bếp làm cho cô, mà là tính toán để cho cô trực tiếp đến gia đình hắn ăn. Quả nhiên, ăn ở trong nhà hắn, sảng khoái cực kỳ. Cô có thể hoàn toàn thả bụng, điên cuồng ăn đặc biệt ăn.

“Không cần khách khí.” Giọng của Đông Lí Lê Hân vẫn lãnh đạm như cũ, hắn không tiếng động đi đến vị trí đối diện của Lan Sơ, an tĩnh ngồi xuống.

Lan Sơ theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn Đông Lí Lê Hân, không khỏi bật thốt lên. “Hôm nay anh rất đẹp trai a.” Ừ, so với âu phục mà nói, vẫn là áo choàng tắm thích hợp với Đông Lí Lê Hân hơn. Áo choàng tắm dài ấm áp, ít nhiều còn có cảm giác Đông Lí Lê Hân ấp áp một chút.

Lan Sơ khen ngợi quá mức đột ngột, Đông Lí Lê Hân nghe xong trong lòng không hề phòng bị, trái tim không nhịn được đột nhiên rạo rực. Hắn nhanh chóng rũ mí mắt xuống, tránh được tầm mắt Lan Sơ.

Chỉ là hiển nhiên, vừa rồi Lan Sơ chỉ là vô ý cảm khái một tiếng, cũng không có ý tứ gì khác. Sau khi nói xong câu nói kia, cả người cô lập tức lại lao vào công việc tiêu diệt toàn bộ thức ăn ngon. Vô cùng dứt khoát bỏ quên sự tồn tại của Đông Lí Lê Hân.

Khóe miệng Đông Lí Lê Hân bất tri bất giác giương lên một đường vòng cung cực mỏng. Hắn hi vọng, Lan Sơ có thể sinh ra một người cô con gái đáng yêu giống như cô ấy vậy, nhất định hắn sẽ toàn lực thương yêu cô con gái này.

Truyện: Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Sáng sớm hôm sau, Uông Tĩnh Phong lại chạy đến tìm Lan Sơ. Lần này hiển nhiên hắn tới không phải truyền lời .

Cây cối hai bên đại lộ, đã trụi hoàn toàn.

Lan Sơ vừa ngáp, vừa chẳng có mục đích xem xét cảnh vật phía sau không ngừng trôi qua cực nhanh.

Uông Tĩnh Phong không nói một lời, chuyên tâm lái xe. Quầng thâm chung quanh mắt của hắn, đã nói rõ hắn thiếu ngủ. Cũng vì vậy, tâm tình của hắn vô cùng không tốt. Hắn chỉ muốn nhanh hoàn thành nhiệm vụ Đông Lí Lê Hân phó cho hắn một chút, sau đó tìm nơi ấm áp thoải mái ngủ bù.

Sáng sớm chủ nhật, số lượng xe chạy loáng thoáng rất rộng rãi. Uông Tĩnh Phong và Lan Sơ gần như không gặp phải cản trở gì, thuận lợi rời nội thành.

Ánh mặt trời ấm áp quang đãng, từ phía chân trời rơi nghiêng xuống mặt đất. Theo đoạn đường càng ngày càng vắng vẻ, Lan Sơ có thể thấy cảnh sắc cũng càng thêm hoang vu. Vốn là rừng rậm xuân ý dào dạt, chỉ còn lại có từng thân cây trọc một. Bụi cỏ dày đặc, không biết từ lúc nào, không ngờ đổi thành màu vàng khô héo. Bất luận nhìn như thế nào, đều là một loại cảm giác thiếu sức sống lại hoang vu.

Khi Uông Tĩnh Phong vững vàng lái xe vào sân nhà thì Lan Sơ không nhịn được có chút u buồn. Lần trước thời điểm tới nhà Đông Lí Lê Hân, cảnh tượng trong vườn hoa vẫn sức sống bừng bừng. Mà bây giờ, chỉ có một mảnh mênh mông.

Cô không nghĩ ra, tại sao có thể có người thích ở trong hoàn cảnh tối tăm như nơi này. Hơn nữa, còn ở một mình. Đông Lí Lê Hân tên kia sẽ không sợ mắc phải chứng uất ức sao?

Chỉ là, lấy tính tình ác liệt lạnh như băng để xem, nói không chừng hắn cũng sớm đã uất ức.

Uông Tĩnh Phong đi tới trước cửa lớn thì mới phát hiện một điều vô cùng hiếm thấy, Lan Sơ đang ngẩn người sững sờ ở trong vườn hoa. Hắn có chút nghi ngờ vẫy vẫy tay với Lan Sơ, hô: “Mau vào đi!”

Đầu bếp nhà Đông Lí Lê Hân rõ ràng đã sớm nhận được tin tức hôm nay Lan Sơ muốn tới làm khách, khi Lan Sơ còn chưa có vào cửa, ông cũng đã chờ ở cửa trước. Đợi đến khi Lan Sơ vừa lộ mặt, ông lập tức liền cười tít mắt nghênh đón. “Lan tiểu thư, cháu tới rồi, cháu tới thật là nhanh a, chú còn chưa có chuẩn bị xong đâu.”

“Chuẩn bị cái gì?” Lan Sơ hai mắt tỏa sáng, nhất thời tràn đầy chờ mong.

“Cháu qua đây xem một chút.” Chú đầu bếp cười thần bí, dẫn đầu đi vào phòng ăn. Sau đó ông giơ tay ý bảo một cái bàn ăn đã bày hơn nửa thức ăn ngon, mắt cười cong thành hai khe hở.

“Oa!” Tức thì Lan Sơ trừng lớn cặp mắt, cực kỳ vui mừng vọt tới trước bàn ăn, giống như thưởng thức trân bảo hiếm thấy, vòng quanh bàn ăn đi tới lại đi lui. Thức ăn phát ra ngoài một hồi lại một trận mùi thơm vô cùng mê người, làm cho cô không khống chế được nước miếng chảy ra.

Chú đầu bếp cực kỳ hài lòng với phản ứng của Lan Sơ, cười cười nói: “Nhanh ăn đi, một lát nữa lạnh thì ăn không tốt.”

“Cám ơn chú!” Nếu không phải là mang thai không có tiện, Lan Sơ tuyệt đối sẽ xông lên ôm lấy chú đầu bếp, ở trên mặt ông hung hăng hôn vài cái. Nhưng vì không muốn ảnh hưởng công việc của chú đầu bếp, lúc này Lan Sơ đang ở ngồi xuống bàn ăn. Trực tiếp quơ múa đôi tay, bắt đầu ăn.

Sau khi Uông Tĩnh Phong đưa Lan Sơ đến phòng ăn, lập tức biến mất không thấy bóng dáng. Hắn vô cùng không khách khí chui vào một gian phòng khách, trong đầu buồn bực muốn ngủ.

Đông Lí Lê Hân còn chưa ra cửa, mặc dù hắn và mẹ của hắn có hẹn gặp nhau, nhưng thời gian vẫn còn rất sớm. Nghe được động tĩnh lầu dưới, hắn vốn là ở phòng ngủ nghỉ ngơi, không hiểu có chút không nhịn được đi xuống lầu. Thật ra thì hắn hoàn toàn có thể chờ sau khi ra cửa mới để Uông Tĩnh Phong đón Lan Sơ tới dùng cơm. Lại xác định vào thời gian này, cũng là suy nghĩ trong lòng khó nói lên lời của hắn.

Chú đầu bếp vừa bưng khay từ trong phòng bếp ra, lập tức phát hiện Đông Lí Lê Hân đứng ở bên ngoài phòng ăn, người mặc áo choàng tắm màu trắng. Ông lập tức thu lại nụ cười khoa trương trên mặt, có chút nghiêm túc hỏi: “Đông Lí tiên sinh, bây giờ ngài muốn ăn bữa ăn sáng sao?”

“Ừ.” Đông Lí Lê Hân gật đầu một cái, ánh mắt sáng ngời nhìn Lan Sơ, đi từ từ vào phòng ăn.

“Vậy ngài muốn ăn ở đâu?” Chú đầu bếp để khay xuống, bổ sung thêm một vấn đề.

Đông Lí Lê Hân nhìn bàn ăn bị Lan Sơ quét lộn xộn lung tung một chút, bình tĩnh trả lời: “Ở chỗ này thôi.”

“Được, tôi lập tức chuẩn bị cho ngài.” Chú đầu bếp gật đầu một cái, xoay người lại tiến vào phòng bếp.

“Cảm ơn. . . Cảm ơn.” Chú đầu bếp vừa đi, Lan Sơ vội vàng nói cám ơn Đông Lí Lê Hân. Chỉ là miệng cô đầy thức ăn, hai chữ ‘cám ơn’ đơn giản, bị cô nói gần nhưu phân biệt không rõ. Xem ra lúc trước cô thật sự là trách lầm Đông Lí Lê Hân rồi, hắn cũng không phải hẹp hòi không chịu để Uông Tĩnh Phong đưa thức ăn ngon chú đầu bếp làm cho cô, mà là tính toán để cho cô trực tiếp đến gia đình hắn ăn. Quả nhiên, ăn ở trong nhà hắn, sảng khoái cực kỳ. Cô có thể hoàn toàn thả bụng, điên cuồng ăn đặc biệt ăn.

“Không cần khách khí.” Giọng của Đông Lí Lê Hân vẫn lãnh đạm như cũ, hắn không tiếng động đi đến vị trí đối diện của Lan Sơ, an tĩnh ngồi xuống.

Lan Sơ theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn Đông Lí Lê Hân, không khỏi bật thốt lên. “Hôm nay anh rất đẹp trai a.” Ừ, so với âu phục mà nói, vẫn là áo choàng tắm thích hợp với Đông Lí Lê Hân hơn. Áo choàng tắm dài ấm áp, ít nhiều còn có cảm giác Đông Lí Lê Hân ấp áp một chút.

Lan Sơ khen ngợi quá mức đột ngột, Đông Lí Lê Hân nghe xong trong lòng không hề phòng bị, trái tim không nhịn được đột nhiên rạo rực. Hắn nhanh chóng rũ mí mắt xuống, tránh được tầm mắt Lan Sơ.

Chỉ là hiển nhiên, vừa rồi Lan Sơ chỉ là vô ý cảm khái một tiếng, cũng không có ý tứ gì khác. Sau khi nói xong câu nói kia, cả người cô lập tức lại lao vào công việc tiêu diệt toàn bộ thức ăn ngon. Vô cùng dứt khoát bỏ quên sự tồn tại của Đông Lí Lê Hân.

Khóe miệng Đông Lí Lê Hân bất tri bất giác giương lên một đường vòng cung cực mỏng. Hắn hi vọng, Lan Sơ có thể sinh ra một người cô con gái đáng yêu giống như cô ấy vậy, nhất định hắn sẽ toàn lực thương yêu cô con gái này.

Tả Chiếc Áo Em Mặc Đến Lớp Hôm Nay

Đề bài: Em hãy viết bài văn tả chiếc áo em mặc đến lớp hôm nay

Tả chiếc áo em mặc đến lớp hôm nay − Bài làm 1

Đầu năm học mới, mẹ có sắm cho em một chiếc áo sơ mi màu trắng rất đẹp. Em cảm thấy thích thú lắm!

Chiếc áo sơ mi có hình giống gần như hình chữ nhật. Nó được may rất bền và chắc chắn. Nhìn những hàng chỉ thẳng tắp và đều đặn mới biết chiếc áo được nâng niu như thế nào bởi bàn tay người thợ. Áo được may bằng vải cô tông rất mềm mịn và mát. Mẹ em nói mặc loại vải này nó mát và thoát mồ hôi. Tính em lại ham chạy nhảy nên em cảm thấy ưng chiếc áo này lắm. Cổ áo hình trái tim và có viền màu đỏ trông thật bắt mắt. Tay áo là kiểu tay dài, cái khuy măng sét ôm khít lấy cổ tay em. Thân áo rộng, gồm hai vạt áo được ngăn cách nhau bởi nẹp áo dày hai lớp rất êm ái. Trước ngực áo, có thêu hình cuốn sách và búp măng non màu xanh rất đẹp. Hàng khuy may năm lỗ được đính thẳng tắp như hàng quân đội duyệt binh. Nút áo bằng nhựa nên rất dễ dùng. Lúc mua áo về, mẹ em thường đem khâu lại cho chắc những khuy áo ấy để khi mặc hay khi chạy nhảy nó không bị bung ra. Đằng sau lưng là một vạt áo rộng, vừa khít ôm lấy lưng em. Khi mặc áo lên,em thấy rất vừa vặn và thoải mái. Em cứ đứng ngắm nghía mãi chiếc áo trong gương mà không biết chán. Chiếc áo màu trắng tinh khôi tượng trưng cho tuổi học trò của chúng em. Chiếc áo là niềm tự hào của biết bao nhiêu các bạn học sinh. Mặc áo lên thấy mình thật chững chạc biết mấy. Chiếc áo màu trắng nên khi mặc rất dễ bị bẩn hay dính mực. Vì vậy em luôn biết giữ gìn và giặt sạch sẽ để nó luôn mới tinh.

Đầu năm học, mẹ mua cho em một chiếc áo màu trắng tinh khôi rất đẹp. Em nâng niu nó mãi, chỉ mong đến ngày đi học để được mặc nó lên người.

Chiếc áo trắng của em được may rất đơn giản. Nó giống hình chữ nhật. Khi mặc lên người ôm sát thân em trông rất đẹp. Nó được may bằng vải cô tông, một loại vải mặc lên người rất mát và rất dễ chịu. Chiếc áo có hai phần chính là cổ áo và thân áo. Cổ áo hình trái tim được may uốn cong như hình cánh cung. Bên ngoài cổ là một lớp viền màu xanh biếc càng tôn lên sự nổi bật cho chiếc cổ áo. Thân áo gồm hai vạt áo đằng trước và một vạt đằng sau lưng được may nối liền với cổ áo. Hai vạt đằng trước đều nhau và được ngăn cách bởi một nẹp áo hai lớp rất cứng, khi mặc trông chiếc áo phẳng và không bị nhăn. Trên chiếc nẹp áo là hàng khuy và nút áo. Nút áo được may rất chắc chắn còn hàng khuy thì thẳng tắp và đều đặn. Áo có năm cái khuy bằng nhôm sáng lấp lánh. Phía trước ngực áo được may một cây hoa đào đỏ chót thật đẹp và nổi bật. Phía dưới cây hoa ấy là dòng chữ xinh xắn màu xanh dương là Tiên học lễ – Hậu học văn. Hai tay áo được may phồng lên rất dễ thương. Chiếc áo không những vừa vặn với người em mà còn đẹp ở từng đường kim mũi chỉ. Đi kèm với chiếc áo là một cái nơ màu hồng. Khi mặc áo lên em có thể thắt nơ vào trước ngực trông rất đẹp và lạ mắt. Có lần trên đường đi học về, vì trời mua và đường trơn nên em bị ngã. Chiếc áo dính bẩn, về nhà mẹ em phải giặt chiếc áo trắng rất là lâu. Mẹ nói sau này đi đường em phải hết sức cẩn thận kẻo ngã vừa nguy hiểm vừa lại bẩn áo. Từ lần đó, em đi cẩn thận và biết giữ gìn cái áo này hơn. Ngày nào cũng vậy, mẹ đều giặt áo rất thơm tho để cho em mặc đi học. Em cảm nhận được mẹ luôn lo lắng và quan tâm đến em vô hạn. Mặc chiếc áo lên người em cảm thấy như vòng tay êm ái của mẹ đang ôm ấp mình vậy.

Em hứa sẽ giữ gìn chiếc áo cẩn thận và sạch sẽ hơn.

Vũ Thị Sinh

Giải Mã Tục Cắt Tóc Máu Cho Em Bé

Thế nào là tóc máu?

Tóc máu được cho là lớp tóc đầu tiên hình thành từ khi đứa trẻ còn là bào thai trong bụng mẹ. Ở một số trẻ đó là lớp tóc tơ, rất óng mượt. Một số em bé khác, khi chào đời đã có một mái tóc đen nhánh, dày và mềm mượt. Đặc điểm này phụ thuộc vào gen di truyền và lượng canxi mà bà mẹ hấp thụ trong quá trình mang thai.

Khi nào thì cắt tóc máu?

Thời điểm chọn để cắt tóc máu phụ thuộc vào quan điểm của từng gia đình và của mỗi địa phương khác nhau. Có người chọn đầy tháng để cắt, có người chờ trẻ đủ 6 tháng, có nơi lại chờ trẻ thôi nôi xong mới cắt tóc máu.

Những người chọn đầy tháng để cắt tóc máu cho em bé cho rằng, qua tháng đầu tiên, nếu em bé phát triển khỏe mạnh, nghĩa là đã qua được mọi kiêng cữ với ma quỉ làm hại, thì thủ tục cắt tóc máu là để chứng tỏ em bé đã chính thức trở thành một thành viên trong gia đình, hòa nhập vào cuộc sống mới, chấm dứt thời kỳ còn hoài thai trong bụng mẹ.

Có quan niệm này là do người Việt có cách tính tuổi theo Âm lịch, thời gian 9 tháng 10 ngày nằm trong bụng mẹ được coi là một đời sống, cho nên, khi đứa trẻ sinh ra, bản thân nó đã mang trong mình số tuổi được tính bằng quãng thời gian nằm trong bụng mẹ.

Còn những người quan niệm nên cắt tóc máu sau 6 tháng đầu tiên hoặc sau khi thôi nôi là do khi đó đứa trẻ đã cứng cáp, thóp trên đỉnh đầu cũng đã liền, chọn cắt tóc máu để cho tóc mới mọc dài, suôn đẹp theo nếp.

See Also

Tại sao phải cắt tóc máu?

Tóc máu sau khi cắt xong, thường được gói lại trong một túi vải, người nhà sẽ đem thả xuống sông, suối…với quan niệm cho mọi sự được mát mẻ, hanh thông. Ngày nay, một số bà mẹ trẻ còn giữ lại một ít tóc máu của con làm kỷ niệm.

Giải thích cho việc tại sao phải cắt tóc máu cho trẻ sơ sinh, nhiều người cho rằng: Hành động này giống như việc đốt vía cho trẻ, cắt tóc máu là thể hiện trẻ đã chấm dứt thời kỳ trong bào thai, bước ra cuộc sống bên ngoài. Giống như con sâu chui ra khỏi kén thoát xác thành con bướm.

Trong thực tế, khoa học cho rằng tóc máu sẽ tự rụng đi sau một thời gian để cho lớp tóc khác mọc lên. Cho nên việc cắt tóc máu không quá cần thiết, trừ trường hợp một số em bé tóc quá rậm và dày, gây ngưa ngáy, khó chịu cho da khi thời tiết nóng bức.

Sign Up to Our Newsletter

Get notified about exclusive offers every week!

Bạn đang xem bài viết Tổng Giám Đốc, Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé Chương 52: Hôm Nay Rất Tuấn Tú trên website Aimshcm.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!